Powered By Blogger

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Màu xanh - Em và tôi

Em- tôi và em quen nhau một cách tình cờ đến bất ngờ. Không chung trường, không chung tỉnh, nói chung chả liên quan gì sất, chỉ là vô tình gặp nhau trong 1 chương trình, nếu có chút liên quan thì chắc chị họ em là giảng viên của tôi.

Em- không đẹp, không nổi bật, không làm cho tôi phải thích ngay cái nhìn đầu tiên như người trước, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn có gì đó yếu đuối bên ngoài cái vỏ bọc mạnh mẽ, và từ lúc đó tôi biết mình muốn chăm sóc em.

Tôi ở LĐ sang BMT học, còn em từ BMT bay ra HN theo đuổi ước mơ của mình. Khoảng cách hơn 1200km, đó là khoảng cách xa nhất tôi có thể tưởng tượng cho một cuộc tình của chính mình. Trước ngày em bay, tôi không tiễn, chỉ tặng 1 chiếc móc, em hiểu nhưng em không nói. Và hôm đó, BMT không nắng như níu kéo điều gì đó, tôi nói với em tình cảm của mình và cảm giác như mọi thứ thật xa cách............
.
..
...
.....
.............
.................
.......................
..............................
.....................................
..............................................
Màu xanh -tôi thích màu xanh và cũng yêu màu xanh. Đó là màu của hy vọng, cuộc sống của con người thật vô nghĩa khi không có mục tiêu và hy vọng, hy vọng làm mọi chuyện trở nên rõ ràng và thúc đẩy thành công. Không chỉ thế, tôi lớn lên tại mảnh đất Tây Nguyên bạt ngàn những cánh rừng, những cánh rừng xanh tươi tràn đầy sức sống, tôi yêu chính màu xanh của quê mình, và tôi căm thù những ai lấy đi màu xanh đó.

Và, duyên số của tôi dường như gắn liền với màu xanh đó. Nói có thể không tin, tôi thích toán và tất nhiên tôi là một thân dân Tự Nhiên, một dân Toán khô khan, thích những con số và ghét những vần thơ, thậm chí là cay đắng với học thuộc. Trớ trêu thay, tôi vào Đại Học với duyên Y cùng chiếc ao blouse trắng, một ngành suốt ngày è cổ ra gặm nhấm những dòng chữ như một cái máy coppy.

Nhưng, tôi bắt đầu yêu ngành từ lúc đi lâm sàng và duyên số lại 1 lần nữa lên tiếng khi gắn tôi với phòng mổ và những chiếc áo xanh. Vâng, màu xanh che đi màu đỏ của máu, màu xanh làm nên những điều kỳ tích, màu xanh cứu mạng bao con người, tôi yêu nó tự bao giờ, phải chăng đó là cái nghiệp :)

 Một PTV lại càng khô khan và vô cảm với sự đau đớn, với máu. Chẳng biết tự lúc nào những lời hoa mỹ, những câu từ ướt át cô dạy trôi đi đâu mất.

 Anh là PTV, không biết yêu em bằng những lời nói có cánh, không biết quan tâm em đúng lúc, chẳng biết gì ngoài vấn đề bệnh tật và sức khỏe, nhưng anh chắc rằng anh có thể thức đủ khuya để nghe em lê thê những câu chuyện (vì anh thức quen rồi), anh không chắc sau này có đủ thời gian và tình cảm dành hết cho em, vì bên anh chắc rằng có nhiều những người cần anh, nhưng chắc rằng chỉ 1 cử chỉ lạ thường của em anh sẽ nhận ra và đến bên em (như anh khám bệnh vậy).

 Anh biết khoảng cách xa làm tình cảm nhạt dần và anh cũng không biết cách nào để hâm nóng nó, chỉ có một tình cảm thật và chân thành. Chúng ta đều tất bật với công việc, học hành, bạn bè và mối quan hệ của mỗi người, anh không muốn thiết lập một mối quan hệ nào, vì chỉ có áp lực mà thôi.

"Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc / Cái giá của tự do là sự cô đơn". Em biết không, anh đã ước giá có thể hạnh phúc đi liền tự do, và  anh nghĩ rằng tự do chính là điều kiện cần cho hạnh phúc, một chuyện tình rất lạ mà phải không ^^!

 Anh sẽ sống thật với chính bản thân mình, sẽ cố gắng hết mình cho những mục tiêu của mình.
"Anh có những mục tiêu hết sức điên rồ, và em là một trong những mục tiêu đó" - Anh sẽ làm được, chắc chắn thế, chờ anh nghe cô nhóc N.G :)

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Trung thực là

Trung thực - đó là một khái niệm không mấy xa lạ, nhưng ít ai định nghĩa đầy đủ được nó. 
Trước giờ tôi luôn mặc định rằng, trung thực là một nếp chuẩn của xã hội đặt ra, và khi thưc hiện được những điều đó thì tôi là một người trung thực.
VD: - Bạn luôn nói thật với ba mẹ về mọi điều, từ học hành, bè bạn, cả những sai lầm mắc phải, không được sai sự thật.
- Trên lớp, phải nghiêm túc trong thi cử, không gian lận, không quay cóp, vâng vâng và vâng vâng ................
Nhưng, bạn biết là một chuyện, còn bạn có thực hiện được những điều đó không lại là chuyện khác.
.
Chúng ta lấy lý do là còn nhỏ nên chưa biết gì dễ mắc sai lầm, đến khi lớn hơn chúng ta lấy lý do "tuổi trẻ mà, chúng ta được quyền mắc sai lầm", lớn hơn tí nữa, với công việc bề bộn, với lý do trưởng thành, làm gì đúng sai là quyết định của chúng ta, chúng ta mặc nhiên bỏ qua những điều đó.
.
Tôi nhớ mãi 1 câu chuyện thầy kể cho chúng tôi khi còn là sinh viên năm nhất " Nếu có một bệnh nhân do mình điều trị, nhưng mình biết bệnh nhân không sống được lâu nữa, vài tháng, vài tuần hay thậm chí là chỉ vài ngày. Em sẽ làm gì, nói gì với bệnh nhân, em sẽ bảo là " Bác sắp chết rồi đó, coi ăn được gì thì ăn đi, muốn gặp ai thì gặp đi" à? kiểu đó thì bệnh nhân chưa chết vì bệnh đã chết vì..............sốc tâm lý. Thay vì thế, sao chúng ta không nói rằng "ồ, trông bác tốt hơn hôm qua rồi đó, không bao lâu là được về thôi" ".
.
Trung thực nhiều khi chưa chắc đã tốt, ừ thì không cần trung thực trong mọi hoàn cảnh, tùy cơ ứng biến - tôi từng nghĩ như thế.
Nhưng, với những ngày giao lưu cùng DHT tại Đà Lạt, tôi đã ngỡ ra một điều, một định nghĩa về trung thực cho chính bản thân mình "TRUNG THƯC ĐƠN GIẢN LÀ THỰC VỚI CHÍNH BẢN THÂN MÌNH" - đó cũng là lý do vòng tay trung thực luôn bên tôi.
.
"Khi bạn nói hay làm sai sự thật, nhưng điều đó không làm bản thân bạn thấy khó chịu, thấy áy náy hay cắn rứt - đó là trung thực". Thật đơn giản vậy thôi.


Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Về thôi, còn chờ gì nữa !!!

      Trong một trò chơi nói thật, có một cậu bạn đã hỏi tôi một câu thế này "Anh rất yêu quý gia đình mình đúng không? Nếu gia đình anh cùng rơi xuống một dòng sông, mà anh chỉ có thể cứu một người thì anh sẽ cứu ai?"
       Một câu hỏi đầy thú vị và khó khăn đúng không.
Tôi nghĩ..............................................................
".........Gia đình tôi có trọn vẹn 4 người, ba tôi, mẹ tôi và em gái tôi.
       Ba tôi - một người đàn ông đầy bản lĩnh. Ba tôi chỉ là một người nông dân chất phác, cả năm lam lũ ngoài vườn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tất cả cũng vì 2 đứa chúng tôi. Nhưng nếu có ai đó hỏi tôi rằng thần tượng của bạn là ai, chắc 1 điều rằng tôi sẽ không do dự nói ngay đó là ba tôi. Vì sao lại như thế? có biết bao thầy giáo giỏi, biết bao thầy thuốc giỏi cơ mà. Đúng, tôi ước ao được như họ nhưng đó là sự ngưỡng mộ trong học thức và công danh. Còn ba tôi, ông không có gì cả, ông chỉ học hết lớp 9, một người nông dân không danh lợi. Nhưng, ba trong tôi là cả sự kính trọng, là tấm gương tôi luôn hướng đến. Từ nhỏ không có tình thương của cả cha lẫn mẹ, 12 tuổi, ông buổi học, buổi đi làm để nuôi sống bản thân, hết lớp 9 ông không thể theo đuổi việc học vì không có tiền, chạy đua với cuộc sống, ông bươn chải khắp nơi, làm thuê cuốc mướn. Lập gia đình, ông lại chạy đua với thời gian và sức khỏe để nuôi nấng mái ấm này, một nghị lực đầy phi thường và cả tình thương bao la ông dành cho gia đình, cả đời này tôi cũng chẳng thể nào học hết được.

       Mẹ tôi- một người phụ nữ bình thường nhưng trong tôi, mẹ bao la biết mấy. Khi đi học, tôi chứng kiến những case đẻ thường, lúc đó tôi có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác người mẹ phải trải qua, ông bà nói không sai "một lần sinh một lần tử", mang đến cuộc sống mới cho một sinh linh, sự sống của người mẹ mong manh quá đỗi. Lớn lên, chúng ta chỉ mong được đi thật xa, trải nghiệm và khám phá, ngoài kia có biết bao thứ đang đợi ta, có biết bao bạn bè nhưng đến khi mỏi chân rồi, nơi đầu tiên ta nghĩ về có phải là gia đình không? tin tôi đi, chắc chắn là như thế, vì tôi đã trải qua rồi. Càng xa nhà bao nhiêu ta càng muốn trở về nhiều bấy nhiêu, muốn nằm trong vòng tay mẹ, được mẹ dỗ dành, hôn những nụ hôn thật nhẹ, bên mẹ luôn bình yên. Trong tôi, mẹ - không chỉ là tình yêu bao la, mẹ là một người phụ nữ đảm đang và mạnh mẽ, luôn âm thầm và lặng lẽ thế thôi "mẹ không đói","mẹ không khát", "mẹ không mệt", dường như có thể bật khóc lúc nào khi nghĩ về những lời nói ấy.

         Em gái tôi - ngày càng nhỏ, ta chưa biết trân trọng những gì ta có, khi xa rồi thì lại hối hả tìm về. Em gái tôi là một cô bé mạnh mẽ và quyết đoán khi ra đời, nhưng ở nhà lại là một cô con út ngoan ngoãn và  nhõng nhẽo. Lúc bé, Út lúc nào cũng đòi tôi chở đi chơi trên chiếc xe đạp nhỏ xíu, tất nhiên tôi không đồng ý nhưng mẹ lại bắt phải chở ụt đi, và thế là hình ảnh cô bé ngồi sau xe anh Hai cứ tủm tỉm cười nghe ông anh khó tính càm ràm suốt những con đường. Giờ đây, lớn rồi, nhưng Út vẫn hay thích nũng nịu anh Hai chở đi chơi và tất nhiên không khi nào tôi từ chối. Mỗi lần tôi đi học xa là mỗi lần Út khóc, cứ khóc một mình miết thôi, riết rồi nhưng cũng không bỏ được. Có một người em gái như thế thật tuyệt, chắc chắn đó......................"

          Về với hiện thực, "Nếu chỉ được cứu được một người, anh sẽ cứu em gái anh. Tại sao ư, vì anh rất thương em gái anh và chắc chắn đó là mong muốn của ba mẹ"
         Gia đình là nơi sinh ra ta, nuôi lớn ta cả về thể chất lẫn tinh thần, nơi cho ta những tình cảm không bao giờ giả dối và luôn vĩnh cửu. Thay vì một năm 2 lần về nhà, đi trên con đường cũ và nói "Quê mình khác quá" sao ta không tranh thủ những ngày nghỉ dù ít thôi, bỏ lại tất cả những công việc sau lưng, leo lên xe về nhà, vì bạn có biết cuộc đời này ta còn được gặp ba mẹ bao nhiêu lần đâu. Đừng lý do "công việc bề bộn", " không có thời gian", tất cả chỉ là ngụy biện cho vấn đề "tôi không muốn về".
...............Về thôi, ba mẹ đang mong ta lắm đó !!!

Vấp ngã đầu tiên

Như tiêu đề - vấp ngã đầu tiên.
         Có quá nhiều cái đầu tiên và không phải sống đến 21tuổi đầu mới vấp ngã, cuộc sống chả dễ dàng như thế. Không vấp ngã - điều đó chỉ có trong chuyện cổ tích. Cái tôi muốn nói tới là đời thực, là vấp ngã trong hoạt động xã hội.
         Ừ, hoạt động xã hội - cụm từ không mấy xa lạ với học sinh, sinh viên hiện nay, chẳng thế khi nghe đến nó còn thấy kích thích, người người lao đầu vào các hoạt động với những ý tưởng bất tận. Tôi cũng vậy, đến với các hoạt động một cách tình cờ và đầy duyên nợ. 
         2 năm- 1 chặng đường hoạt động không nhiều nhưng cũng không ít với những hoạt động thiết thực, hay đơn giản là tôi cho nó ý nghĩa với tôi. Tiếp sức mùa thi, mùa hè xanh, hiến máu, hành trình đỏ, 60+, trung thu và các hoạt động chính tay tôi cùng những người bạn dựng xây nên.
         Hoạt động nhiều đấy, kinh nghiệm chưa có đấy nhưng chưa 1 lần nào tôi bị loại khỏi cuộc chơi, hay nói đơn giản tôi vượt qua tất cả những vòng đơn, vòng phỏng vấn, đối chọi với hàng trăm người, trong số họ chắc chắn hơn tôi rất nhiều, vậy mà tôi vẫn may mắn vượt qua tất cả.
         Tự tin hay tự cao, đó là những gì tôi có thể ngẫm ra lúc này, khi đứng từ dưới nhìn lên. Thật sự thì khi đăng ký tham gia bất cứ chương trình nào, tôi đều bảo rằng tôi làm không tốt và không có khả năng đậu, và tôi đều đậu, trong thâm tâm tự lúc nào hình thành cái tư tưởng đề cao bản thân. 
         Và thật đau đớn, chính những ý tưởng của mình, những hy vọng, nỗ lực- tôi trao tất cả vào chính chương trình mà đêm nào tôi cũng có thể mơ thấy nó, những con người, những dự án cả những ý tưởng sẽ thực hiện, tôi có thể mường tượng rõ ràng về chính cái tương lai tôi tự dựng ra. Và rồi, tôi RỚT.
         Rớt- đơn giản, ngắn gọn nhưng cảm xúc của nó mang lại thực sự không hề nhỏ. Hụt hẫng, thất vọng, chán nản, có quá nhiều những từ đầy bi kịch để mô tả tâm trạng của tôi chính lúc này. Những ý tưởng vụt tắt, niềm đam mê lụi tàn, ngọn lửa nhiệt huyết đã tàn tự bao giờ. Thất vọng vì chính bản thân không đủ năng lực để làm những điều mình muốn, bàn tay này không thể nắm lấy những thứ mình cần, cảm giác bất lực thật sự. 
         Lần đầu, bất kể là cái gì cũng đều mang lại cho ta những cảm giác khó tả và cũng thật khó quên. Có lẽ đây là điều cần thiết để tôi ngừng lại những cái giấc mơ ngu ngốc, bước thật chậm để nhìn lại. Tôi đã ngủ quên trên chiến thắng quá lâu, và giờ đây khi đứng dưới nhìn lên, có những xúc cảm mà  nếu không "được" 1 lần vấp ngã tôi chẳng thể nào ngộ ra :).
          Không biết lúc nào ngọn lửa trong tôi có thể thắp sáng 1 lần nữa, nếu bản thân có thể vượt qua vấp ngã này, chắc rằng tôi sẽ trưởng thành hơn, tôi cũng mong đợi ngày đó, ngày không xa.
VẤP NGÃ - điều kiện cần cho TRƯỞNG THÀNH, có lẽ.
.
.
.
.
.
.
.
.
Viết cho TNYS- sẽ sống mãi trong lòng như một kỷ niệm đẹp.
                                                                                              [R]ain.[W]ay

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

ĐÊM TRĂNG TUỔI THƠ - Lại một lần đi !

ĐÊM TRĂNG TUỔI THƠ!!!
(Chung tay áo trắng em đến trường lần 2 )
.
.
.
.
Bạn từng có một tuổi thơ đẹp?
Bạn từng có những bữa ăn không mấy ngon lành?
Bạn từng bị ba mẹ đánh đòn khi đi chơi về trễ?
Bạn từng ngại ngùng khi mặc đồ hơi cũ, cặp sách hơi cũ, hay sách vở hơi cũ khi vào năm học mới?
Bạn từng buồn vì trung thu không có lồng đèn đi chơi?
Bạn vẫn ao ước được quay về tuổi thơ dù chỉ 1 lần..............
.
.
.
Nhưng, bạn có biết:
Có những đứa trẻ ngày có được 3 bữa cơm, cơm có được trắng.
Có những đứa trẻ chẳng bao giờ được ba mẹ đánh đòn dù có mãi chơi quên giờ cơm chỉ vì ba mẹ không ở bên.
Có những đứa trẻ đi hàng chục km để đến trường.
Có những đứa trẻ háo hức khi được nhận 1 bộ đồ cũ, một cuốn vở mới.
Có những đứa trẻ ngơ ngác đến lạ lùng khi nhắc đến 2 chữ "trung thu", "trung thu là gì hả thầy?".
Và những đứa trẻ đó không mong 1 lần được về lại tuổi thơ ấy................
Bạn có tin ???
.
.
Tôi đã đi và tôi đã thấy, những đứa trẻ ấy, phải xa nhà để đến trường, cùng ở lại trong những lán nhỏ, những lán đắp tạm, những chiếc giường đơn sơ, cũ kỹ, không có lấy 1 cái bàn học, không có lấy chút đèn điện.
.
Đây không phải lần đầu đặt chân vào đây, nhưng là lần đầu được ở lại nơi đây, được sống cùng các em 1 ngày, được hiểu, được cảm nhận. Chợt ngỡ ra tuổi thơ mình thật hạnh phúc biết chừng nào.
.
.
320Km với 2 ngày 1 đêm, là 3h sáng từ Buôn Ma Thuột về Gia Nghĩa với cung đường mang trong mình linh hồn Trường Sơn. Là 22 thùng đồ với 6 chiếc xe tung hoành trên khắp nẻo đường. Là 9 con người đến từ mọi nẻo đường Daklak, Sài Gòn, Thanh Hóa, Daknong cùng chung tay với ngọn lửa đầy nhiệt huyết. Những bữa cơm đơn giản mà ấm lòng của những nữ công gia chánh của đoàn, mặc dù không được ăn hay là ko dám ăn không ai biết. Là Những chiếc áo trắng, cuốn vở, cây bút được trao và nhận lại những nụ cười tôi gọi là đẹp lắm. Những đứa trẻ nô đùa khi được cho trái banh để thỏa niềm đam mê, những đứa nhỏ bu lại bên chiếc ống kính đầy lạ lẫm để rồi cười toe khi thấy mình trong đó. Những đứa trẻ bu đầu lại bên 1 cuốn vở tập tô với ánh đèn leo lắt từ chiếc đèn pin đeo trên đầu................
.
.
Đêm đó, tôi thấy mình thật hạnh phúc, hạnh phúc vì đâu tôi chẳng biết, hình ảnh đó còn lưu lại trong tôi và chắc sẽ mang theo suốt cuộc đời. Bạn đã bao giờ thấy hàng trăm chiếc lồng đèn được thắp sáng trong đêm tối, chỉ thấy đèn, những chiếc lồng đèn theo 1 vòng tròn, đi theo tiếng nhạc đêm trăng  trời không trăng, điện không đến với nơi này nhưng đêm nay Quảng Hòa thật sáng, ngôi trường ở vùng cao này thật đẹp biết bao .

Rồi lửa trại, mọi thứ thật lạ lẫm, những bài hát, những điệu nhảy, những tiếng cười nói thật ấm lòng . "Các con biết phá cỗ là gì ko?" ..........im lặng.............cái im lặng đến nghẹn ngào  Lần đầu các em biết đến trung thu, một cái trung thu không trọn vẹn nhưng mong rằng nó thật đẹp trong mắt các em .
.
.
Trở về nơi này, tôi cám ơn đời vì được ở bên mẹ cha, vì một tuổi thơ được ăn no mặc ấm, được cơm ngày 3 bữa, được cắp sách đến trường như bao người .
.
.
Cảm ơn chị Quynh Nga vì đã hành xác chúng em :)))). Cũng xin lỗi chị vì em không chuẩn bị thật tốt cho chương trình này 
Cảm ơn anh Cường đại gia vì đã lặn lội đường xa để tham gia chương trình này cùng chúng em. 
Cảm ơn trời vì bữa cơm của chị Vũ Thái Huyền không cần đến Berberine.
Thằng khốn MonPort D LuffAcey thất hứa với anh, hãy xám hối vì điều đó đi con. 

Chuyến đi này tuy ngắn ngủi nhưng thật ý nghĩa phải không ạ . Mong gặp lại mọi người vào một ngày không xa 
Nhật ký ngẫu hứng 30-31/08/2014

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

NHỮNG NGÀY ĐI...............
.
Thật ra thì trước khi đi định sẽ không viết gì cả, nhưng vì những lý do không chính đáng làm thay đổi trái tim và bộ não bất kham này nên đành phải viết những dòng đúng với bản chất của chính tôi- nhưng là tôi của 2 năm về trước!!!!
Trước và trong khi đang viết cái note này, tôi đang nghe hỗn tạp những bài "Lá cờ, Nỗi nhớ Cao nguyên, Đồi hoa mặt trời" ................. gọi là thêm tí cảm xúc.
Nói thì không phải khoe chứ tham gia chương trình cũng tình cờ thôi, một chương trình nói trắng ra là chả liên quan gì đến ngành học, ở 1 nơi xa tuốt luốt, nhưng có gì đó- linh cảm có thể- mách rằng có gì đó tôi cần và tôi thích, mà tôi thích là tôi làm, và rồi làm đơn. Nói lúc này thì hơi trễ chứ đơn đó mình viết nhưng người khác sửa có hơn 50% thôi , đến vòng phỏng vấn thì mình cũng thấy nể mình, ví như: 
"-Em có 5' để giới thiệu bản thân
-.....1' hơn.........xong
- xong rồi hả em?
- dạ xong
- em có điểm mạnh nào?
- dạ tự tin :))
- điểm yếu
- *nhiều quá ko kể được*..........bla bla......."
Nói chung thì chỉ có 1 lý do mà chị Phương Hoa cho đậu là tình thương người của chị quá lớn mà thôi 
*** Nói thì bảo nói láo chứ trước ngày đi mấy ngày còn tính rút, không phải vì không thích mà vì bất chợt nhìn lại ví thì thấy gầy đi nhiều, nghĩ đến cảnh màn không mì húp thấy nản  nhưng đến ngày off đoàn Daklak thì mấy em dễ thương quá (Cái này anh nói thật, nói láo không còn lông chân) nên cắn răng mà đi, công nhận nói gì trúng đó, húp hết tô mì mới có sức mà viết note..............
*** NGÀY ĐI: 
- 11h học về, ỉa đái các kiểu, vứt đồ vào balo rồi dzot ra xe ngay, đúng tác phong của người công việc, haiz. Đường đi thì thật sự chả có ý nghĩa gì vì đứa nào đứa nấy la liệt như sắp chết tới nơi.
- 18h, cái se se lạnh của Đà Lạt lúc nào cũng gợi lại những ký ức của người khác dù muốn dù không, quen thuộc mà có chút buồn, xứ này bao giờ cũng thế, chỉ vui khi có bạn có bè.
- Sau khi lết lên phòng thì một loạt các tiết mục dạo phố mà hướng dẫn viên bất đắc dĩ là mình  Nhà thờ con gà, bánh tráng nướng Nhà chung, Bánh căn Xuân An, vâng rất hấp dẫn. 
- 23h, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại kéo nhau đi đạp xe đạp đôi bờ hồ @@. Ừ thì đi, chiều đám nhóc, và.............. cả một sự cắn rứt khi nghĩ về nó, lớn đầu còn chơi ngu  ko dám nói lời xin lỗi 2 đứa, tha thứ cho anh 
*** NHỮNG CHUỖI NGÀY Ý NGHĨA
Không muốn liệt kê nữa, vì quá nhiều những hoạt động, những trò quậy phá, những bài học, những trải nghiệm thú vị
- Những chiếc ly cfs đầy ý nghĩa 
- Những bản tên với cá tính riêng biệt
- Những bình nước hết nhẵn với vòi nước xả cả đêm ko nghỉ
- Những vườn dâu xanh ngắt, hàng chữ Langbiang tự do.
- Những bài học đầy ý nghĩa đến giờ vẫn chả nhớ gì, cứ tới giảng bài là ngủ, có lẽ là thói quen nghề nghiệp  
- Những bài ca, những tiếng hát vang vọng
- Lần đầu với trải nghiệm thực tế
- Những Catwalk, The Hêu,...................... quá nhiều cho những ngày ý nghĩa
- Những cái ôm đầy chân thật, những giọt nước mắt đầy cảm xúc.............
*** VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI BẠN
Nguyễn Đào Giang: biết sao viết cho em trước không, cô bé đầy cá tính. Ấn tượng đầu tiên, cười rất dễ thương, ừ lại cá tính nữa, và cứ thế cho đến hôm nói thật, cuộc sống của anh đầy áp lực nhưng khi nghĩ đến những gì em kể thì anh vẫn không tưởng tượng được. Anh chỉ có 2 điều để nói: 1 là "Hãy sống thật với chính mình" vì anh biết sống giả mệt thế nào, 2 là "Hẹn 1 ngày Mai Châu khói lửa". Suỵt, bí mật nha em gái XĐ
Phạm Phú Vinh nói tiếng anh như gió, vẫn như cfs anh viết, nhìn em khá là chín chắn nhưng suy nghĩ vẫn còn chút trẻ con, nên như thế. Em là đệ tử anh thấy tự hào nhất, đến anh cũng nhiều lần phát cười nhưng nhờ công lực thâm hậu nên vẫn giữ được bình tĩnh trước mặt bình dân thiên hạ . Xin lỗi em vì dạy em nói láo để rồi bị phạt và anh thì trở thành đồng phạm, anh rất áy náy, xin lỗi em :)). 
Lan Anh: em là cô bé không nổi bật, đúng là như vậy, anh chỉ biết đến em vào hôm đó, ngày cuối lúc ôm em, tự dưng nấc lên làm chi cho anh mém khóc theo, cái mặt cười đó theo anh gần 6 năm đấy  mất là anh oánh, cười nhiều lên cô bé , giữ gìn sk nữa.
Dương Công Định: anh ko ấn tượng với em lúc đầu trên group nhưng ngày đầu tiếp xúc và những ngày sau nữa thì tất nhiên là cả sự khác biệt, anh chờ tin vui từ chú   
Phạm Trung Nguyên: nói chung thì chả ấn tượng mệ gì đâu, chỉ ấn tượng nhất cái đoạn chui vào 401 núp thôi :)) xin lỗi bác.
Nguyễn Đức Nhật: anh đang từng bước xác định giới tính thật của em  những câu nói của em rất ý nghĩa  chỉ là bớt xài điện thoại zùm anh cái, phản cảm vl :)). Hẹn gặp 1 ngày không xa 
- Le Hoang anh rất thích chú vì bản chất y-dược, khoái điệu nhảy của chú (dân vũ á) bắt chước ếu được :)). Anh cảm thấy ngại vì thằng nồi này học giỏi quá :)). Anh sẽ cố gắng lết ra trường cùng lúc với chú, hợp tác kinh doanh nhá.
Tài Nguyễn :)) chú là tân BKer, còn anh là cựu BKer, cũng là cái duyên, nếu còn duyên thì sẽ gặp lại 1 ngày gần nhất  chúc em thành công với ước mơ của mình .
Hồng Sương: em có nội tâm khá lớn, sống nội tâm là một điều đáng quý nhưng quá nội tâm thì đó là điều đang hại mình và để người khác biết điều đó thì lại là 1 điều ngu ngốc  anh nghĩ em đủ mạnh mẽ để sống cho bản thân mình. Cfs chắc em cũng hiểu nhiều, sai lầm anh mắc phải anh không muốn một ai bước lại  nên hãy thành công nhé em.
Lê Thị Thanh Thủy: cô bé Bún nói nhiều, nhưng không có em thì mất cả vui  mấy lần đầu anh hét chắc làm em giật mình nhưng về sau thấy em có vẻ quen làm anh cũng đỡ áy náy . Học tốt nha Quản lý Bún.
Thanh Phan: 1 cô bé nói ít cũng ko phải, nói nhiều cũng ko luôn @@ chỉ được cái hay cười mà cười rất tươi  vì thế hãy cười nhiều lên nhé  
Võ Trịnh Bội Quyên 1 cô bé dễ thương, ko nhầm thì có ria mép :)) có thể tối anh nhìn nhầm nhưng vẫn dễ thương chán :))). Anh chưa có bồ mà dám nằm vào vai anh, sau anh biết nói sao với vợ con  !!! Nói chứ học tốt đi em  
Trà Sen anh thật sự ko nghĩ là em có già dặn đến thế đâu, có đâm lủng mắt cũng ko tin 97 :)). Em có suy nghĩ rất lớn  anh theo ko kịp :)) Chúc em học tốt và làm được những gì mình yêu thích   .
- Trần Công Minh: BTC thật sự nhiều áp lực, nhưng cũng nên phá bớt đi, hiền quá chúng nó bắt nạt . Hy vọng lần sau được quẩy hết mình  . Cfs nào chửi ông thì cái đó của tui :))
Thuy Dung Tran mụ này nói thì nhiều, nói bậy nói bạ, tui chả hiểu gì cả (nói thật)  phá thai nhớ alo bạn nhé, giảm giá cho 150%, còn muốn có thai thì cũng được nhưng xong thì đường ai nấy đi nhé.
Minh Hương lần đầu anh để ý là em nói "em hối hận khi chọn ngành này" . Chắc em cũng nghe câu "nghề chọn người", hãy cứ làm những gì mình thích, đừng bao giờ hối hận, bằng cách này hay cách khác anh nghĩ em sẽ bảo vệ được người em quý bằng cách của chính em.
Voi Lăng Xăng đúng chất lăng xăng, rất thích giọng nói của Voi và thích cả ngôn ngữ tay đó nữa  cảm ơn Voi đã cho Hoàng nhìn đời rộng thêm chút nữa 
Phù Thuỷ Kjkô chị là người duy nhất già hơn em trong cái đám nhí nhố này  Cảm ơn chị vì những kinh nghiệm mà chẳng nơi đâu dạy em Nếu có chăng vì quá xoắn mà làm chị phật lòng thì bỏ qua nghe, nói chứ ko bỏ qua thì cũng biết làm sao chị nhỉ   
Bảo Hân anh xin lỗi cô bé Cảnh sát nhân dân, hôm Co-working anh biết bọn anh mắc một sai lầm qua lớn, không nghĩ đến cảm xúc của em, chân thành xin lỗi em, anh nghĩ anh sẽ thay đổi được suy nghĩ về ngành CA từ em 
Trang Hoang cô bé khóc nhiều nhất anh từng thấy, em dễ thương theo phong cách "quý phái" :)). Cảm ơn em vì những ngày về vẫn còn liên lạc với anh, nếu em thích y thì anh sẽ đón em trên này và 2 anh em cùng đi GALA vào năm sau   Học thật tốt cô nhóc
- Cảm ơn photograper Tú Uyên vì những tấm hình ngộ nghĩnh đầy ý nghĩa.
Cảm ơn BTC và CTV đã cho tôi được sống là chính tôi.
- Và cảm ơn mọi người thật nhiều nhiều lắm  Cảm ơn những đứa nhóc đã cho anh cơ hội được thả ga khi đã về già, được cảm giác chăm sóc bọn em mặc dù chả làm cái mệ gì . và cảm ơn cảm ơn...........................
.
.
.
TNYS khép lại, giảng đường đón ta về  Mỗi người có một con đường đi cho riêng mình, chỉ xin đừng như 2 đường thẳng giao nhau rồi đi xa mãi mãi  hãy là những đường lượn sóng chẳng hạn, chẳng quy luật, chỉ xin được những lần nhớ nhau  Chúng ta là Đại gia đình  
.
.
.
.
Bật mí dr.Rain là chữ ký không đặc hiệu của anh.
Hy vọng rằng không ai quên anh